Giữa hành trình Hành Hương Kailash, Đèo Dolma (Dolma Pass) cao 5.630 m là cánh cửa dẫn đến sự giải thoát – nơi con người buông bỏ, tái sinh và chạm đến lòng từ bi của vũ trụ.
Buổi sớm trên đường lên Dolma Pass
Trời Tây Tạng lạnh đến mức hơi thở hóa thành sương chỉ sau một nhịp thở. Bóng núi Kailash in đậm trong nền trời tím sẫm, và trước mặt – Đèo Dolma sừng sững như một bức tường băng thử thách lòng người.
Đoàn hành hương khởi hành từ Tu viện Diraphuk khi ánh bình minh chưa kịp hé. Gió rít từng cơn, mang theo bụi tuyết và mùi đất đá. Trên con dốc dẫn lên Dolma Pass, từng người một lặng lẽ cúi đầu, tay cầm bánh xe pháp luân, môi mấp máy tụng:
“Om Mani Padme Hum…”
Tiếng kinh hòa cùng gió, vang vọng giữa thung lũng, như một dòng năng lượng vô hình dẫn dắt bước chân con người đi qua cõi giới vật lý sang một tầng sâu hơn của tâm linh.

Không ai nói với ai điều gì. Chỉ có tiếng thở dốc, tiếng dây đeo balo va vào áo khoác, và nhịp bước lặng lẽ giữa bạt ngàn tuyết trắng.
Hành trình đi qua chính mình
Từ độ cao hơn 5.000 mét, không khí loãng đến mức mỗi hơi thở là một cuộc chiến. Một bước đi – dừng lại. Hai bước – tim đập mạnh như trống. Gió lạnh, mặt đỏ rát, đôi mắt cay xè vì tuyết lóa.
Thế nhưng, không ai quay đầu lại. Bởi phía trên kia, Đèo Dolma La chính là ranh giới của đức tin.
Trong Phật giáo Tây Tạng, “Dolma” là Bồ Tát Tara – vị nữ thần của lòng từ bi. Đèo mang tên Ngài, và cũng mang ý nghĩa “cánh cửa của sự buông bỏ”. Mỗi người đi qua Dolma Pass như đang trải qua một cái chết biểu tượng: chết đi cái ngã, cái khổ đau, cái bám víu vào vô thường – để rồi hồi sinh ở phía bên kia, trong tâm thế mới.

Một hành giả già người Tây Tạng đi cùng đoàn, vừa tụng kinh vừa mỉm cười. Ông nói chậm rãi:
“Đèo Dolma không cao hơn dãy Himalaya, nhưng cao hơn chính lòng sợ hãi của con người.”
Dolma Pass – nơi gió và lòng tin hòa làm một
Càng lên cao, cờ nguyện lungta càng nhiều. Từng sợi dây buộc nối liền những lá cờ rực sắc lam, trắng, đỏ, lục, vàng – năm yếu tố của vũ trụ: đất, nước, lửa, gió, không. Mỗi khi gió thổi, hàng ngàn lời kinh khắc trên cờ bay đi, gửi thông điệp cầu an cho mọi chúng sinh.
Khi đỉnh Dolma hiện ra trong mờ sương, người ta không reo hò. Chỉ có sự tĩnh lặng. Một số quỳ xuống, chắp tay hướng về bầu trời; vài người bật khóc, nước mắt hòa cùng hơi thở. Đó không phải là niềm vui chinh phục, mà là sự giải thoát sâu thẳm – cảm giác mình đã vượt qua một điều gì đó vô hình, không chỉ bên ngoài mà trong chính tâm hồn.
Trên đỉnh đèo, những lá cờ mới được cột thêm vào dây cũ, những nắm bột tsampa tung lên gió, những câu “Om Tare Tuttare Ture Soha” vang lên nhẹ như hơi thở – lời cảm tạ Bồ Tát Dolma đã đưa họ đi qua khổ nạn.
Hồ Đại Bi – nơi lòng người lắng lại
Sau đỉnh Dolma là một hồ nước xanh ngọc nằm khuất dưới sườn tuyết – Hồ Đại Bi.
Người Tây Tạng gọi nơi đây là “hồ nước của lòng từ”, bởi họ tin rằng nước hồ được ban phước bởi năng lượng của Bồ Tát Dolma.
Hồ nhỏ, trong veo, tĩnh lặng đến mức soi được cả mây. Mặt nước gần như bất động – như một tấm gương của tâm. Người hành hương thường dừng lại, vốc nước rửa mặt, lau mắt, như một nghi lễ gột rửa khổ đau sau khi vượt qua giới hạn sinh – tử biểu tượng của đèo.

Không ai nói to, không ai cười. Chỉ có sự biết ơn lan tỏa trong không khí loãng của cao nguyên.
Những dấu tích thiêng giữa tuyết trắng
Rải rác dọc lối đi là những tảng đá được khắc chữ Om Mani Padme Hum, những viên đá nhỏ xếp thành chóp, và vài tượng Bồ Tát nhỏ nằm lẫn trong tuyết. Người hành hương tin rằng mỗi viên đá được đặt xuống ở Dolma đều chứa một lời nguyện – cho người thân, cho thế giới, cho chính mình.
Giữa băng tuyết và gió lộng, tu viện nhỏ phía xa – nơi các Lạt Ma từng hành thiền – như tan vào không gian.
Ở nơi đó, mọi thứ đều trở về tĩnh lặng. Chỉ còn niềm tin và lòng bi mẫn.
Đèo Dolma không chỉ là một điểm trong bản đồ hành hương, mà là một pháp môn sống động: bước một bước, buông một niệm. Mỗi dặm đường là một bài học về vô thường.

Khi tái sinh bắt đầu
Bên kia đèo, đường đi dốc xuống. Mặt trời ló rạng. Ánh sáng chiếu lên Kailash làm tuyết chuyển màu vàng kim – ánh sáng mà người Tây Tạng tin là “hào quang của giác ngộ”.
Những người hành hương mệt nhoài ngồi xuống nghỉ, uống nước, ăn chút bánh khô. Có người cười khẽ, có người nhìn lên trời lặng im. Mọi mệt mỏi dường như tan biến, chỉ còn lại cảm giác được sinh ra lần nữa.
Một phụ nữ Tây Tạng khoảng năm mươi tuổi, gương mặt rám nắng, quỳ xuống chạm trán vào mặt đất. Khi ngẩng lên, bà nói với giọng run run:
“Dolma La chính là trái tim của Kailash. Nếu vượt qua được nơi này, thì không gì trên đời khiến ta sợ nữa.”
Đèo Dolma – nơi con người gặp gỡ vũ trụ
Trên đỉnh Dolma Pass, không có âm nhạc, không có tiếng chuông hay khói hương. Chỉ có gió. Nhưng trong cơn gió đó, ai cũng nghe thấy nhịp của trái tim mình, hòa cùng hơi thở của đất trời.
Có lẽ vì vậy mà người Tây Tạng tin rằng:
“Một vòng Kora quanh Kailash sánh với một đời người,
Còn vượt qua Dolma Pass – chính là khoảnh khắc giác ngộ.”
Bởi ở nơi đó, giữa bầu trời trắng xóa, bạn không còn là ai cả – chỉ còn một linh hồn nhỏ bé đang đứng trước sự bao la của vũ trụ, run rẩy nhưng bình yên.
Đèo Dolma không chỉ là một ngọn đèo.

Đó là phép thử của niềm tin, là cánh cửa của lòng từ, là ranh giới giữa sợ hãi và tự do.
Khi bạn đi qua Dolma Pass, bạn sẽ nhận ra:
“Giải thoát không nằm ở đỉnh núi, mà trong từng hơi thở ý thức,
không ở bước cuối, mà trong chính khoảnh khắc ta dám buông bỏ.”
Giữa gió tuyết của Kailash, Đèo Dolma đứng đó – lặng lẽ, uy nghiêm, và từ bi như chính Bồ Tát mang tên mình.
Migola Travel tổng hợp và sưu tầm
Đèo Dolma
Tham khảo các hành trình Kora Kailash tại: Tour Du Lịch Hành Hương Núi Kailash – Thánh Hồ Manasarova – Xứ Cổ Cách – CT1
Tour du lịch Kailash – Vũ Trụ Tâm Linh – Thánh hồ Manasarovar – CT2 ; Tour Kailash – Hồ Thiêng Namtso – Thánh Hồ Manasarovar – CT3Hotline tư vấn: 0366.55.66.77
Trụ sở chính Migola Travel: 1A Công Trường Mê Linh, Phường Bến Nghé, Quận 1, TP. Hồ Chí Minh








