TUYỂN TẬP TRUYỆN KORA KAILASH – TẬP 7

TUYỂN TẬP TRUYỆN KORA KAILASH || DƯỚI CHÂN NÚI THIÊNG - MƯỜI SÁU LẦN TRỞ LẠI
TẬP 6: Không Có Gì Hoàn Hảo – Và Đó Là Lý Do Ta Quay Lại
Tập 7: "Đồng Nghiệp" Và "Biệt Nghiệp"
 
Khi viết những dòng này, tôi đã đi qua vòng kora thứ mười chín. Thế nhưng nhớ lại vòng thứ bảy, giữa tháng năm 2019, tôi vẫn còn cảm được cái lạnh phả vào da thịt như vừa hôm qua. Khi ấy, tuyết trên cao nguyên chưa kịp tan, đất trời se sắt, nhưng nhân duyên đã gọi chúng tôi lên đường. Đoàn chỉ có tám người: Chị em nhà chị Tố Nga, chị Mi, chị Hạnh, chị Hoa, anh Huy, anh Thủy, và đặc biệt là chị Vân Anh – người lớn tuổi nhất đoàn.
(Ảnh: Migola Travel)
 
Năm ấy chúng tôi chọn một lộ trình khác. Ghé Cổ Cách trước, rồi mới trở lại Darchen để bắt đầu kora. Thay đổi tưởng chừng nhỏ, nhưng lại giúp cả đoàn có thêm thời gian thích ứng độ cao, có thêm những giây phút đứng lặng trong dấu vết của một nền văn minh Phật giáo đã phai mờ, rồi mới quay về với Kailash. Tôi vẫn nghĩ, núi thiêng có cách buộc người ta phải thay đổi kế hoạch. Như một nhắc nhở: đi hành hương không phải để níu giữ cái quen, mà để học cách thuận theo duyên.
(Ảnh: Migola Travel)
 
Ngày đầu tiên, tuyết phủ trắng cả lối đi nhưng trời nắng trong. Lớp tuyết xốp dưới chân làm từng bước nhẹ hơn. Chúng tôi đến Dirapuk sớm, còn kịp đứng trước Kailash trong ánh chiều, chụp lại những tấm hình mà sau này nhìn lại vẫn thấy lòng run rẩy. Chúng tôi ghé hang Yak nơi gắn với Hỷ Lạc Kim Cang và Milarepa, để rồi nhận ra rằng quanh Kailash, bất cứ một khe núi hay tảng đá nào cũng có thể trở thành thánh tích, nếu ta đi qua bằng đôi mắt biết nhìn và một trái tim biết lắng nghe. Chị Vân Anh, hơn sáu mươi tuổi, vẫn đi đều nhịp, không vội, không ngừng, khiến tôi thấy rõ trong lòng: sự bền bỉ không phụ thuộc tuổi tác, mà phụ thuộc vào tâm nguyện.
(Ảnh: Migola Travel)
 
Ngày thứ hai, đoàn chia làm hai nhóm. Nhóm năm người cùng tôi và chị Vân Anh vượt Dolma La trong buổi sáng quang đãng. Mặt trời sáng sủa, đường đi rộng mở, chỉ còn tiếng tuyết vỡ dưới chân. Nhưng ba người đi chậm cùng anh Tenzin lại gặp cảnh tượng hoàn toàn khác. Khi họ vừa đến đỉnh, bão tuyết ập xuống, trắng xoá bốn bề, gió quất mịt mùng, chẳng còn phân biệt được đường đi. Họ kể lại, trong làn tuyết mù, những người Tạng vẫn kiên nhẫn tam bộ nhất bái, cúi xuống rồi đứng lên, như ngọn đèn nhỏ dẫn lối. Nhờ vậy, nhóm mới lần theo được, ra khỏi cơn bão, nhưng ai cũng trở về trong tình trạng lạnh cóng, áo quần phủ đầy băng tuyết. Về sau, chúng tôi vẫn gọi họ là nhóm “người tuyết”, như một ký ức vừa khắc nghiệt vừa đầy ấm áp.
(Ảnh: Migola Travel)
 
Từ đó, tôi nghiệm ra một điều: cùng khởi hành một giờ, cùng đi một con đường, nhưng mỗi người lại được thử thách theo cách riêng. Có người thuận lợi, có người bão tố. Không thể giải thích bằng lý trí. Núi có cách dạy riêng cho từng người, và mỗi vòng kora trở thành tấm gương soi rõ nhân duyên, biệt nghiệp, và cả nghiệp chung của tập thể.
 
Chuyến đi này cũng sinh ra những “mantra” mà tôi vẫn hay nhắc trong các vòng sau. “I don’t want to be died”, “call the car”, “how far”. Những lời thốt ra trong lúc mệt nhoài của một chị trong nhóm “người tuyết”, khi lê từng bước trên quãng đường hơn mười cây số để chờ xe cứu trợ. Dịch vụ xe ở Kailash không sẵn có, gọi rồi phải chờ hàng giờ. Nhưng người mệt thì vẫn phải lê từng bước, và từng bước ấy chính là một bài học. Đến chín giờ tối, nhóm cũng về tới nhà nghỉ, bộ dạng rã rời nhưng ánh mắt lại sáng lên, như thể trong cơn tuyệt vọng, họ đã nếm trải vị ngọt của sự sống sót.
(Ảnh: Migola Travel)
 
Ngày thứ ba, tất cả chúng tôi đều hoàn thành trọn vẹn vòng kora bằng chính đôi chân mình. Những đôi bàn tay bị bỏng lạnh, những khuôn mặt sạm đi vì gió tuyết, nhưng khi trở về Darchen, ai cũng thấy nhẹ nhõm, thoả mãn.
 
Kailash chưa bao giờ cho cùng một trải nghiệm. Núi có cách sắp đặt riêng. Có người đến để học sự mạnh mẽ. Có người đến để thấy lòng khiêm nhường. Có người, như nhóm “người tuyết” năm ấy, đến để hiểu rằng thử thách khắc nghiệt nhất đôi khi lại mở ra ký ức đẹp nhất.
(Ảnh: Migola Travel)
 
Ngẫm lại, con người thường mang theo nhiều mong muốn khi đến Kailash. Muốn khoẻ hơn. Muốn được bình an. Muốn một lần chạm vào ngọn núi thiêng mà suốt đời nghe nhắc. Nhưng trong tận cùng, tôi nghĩ, mong muốn lớn nhất lại là tìm thấy chính mình. Núi không ban cho ai điều gì, núi chỉ soi cho ta thấy rõ mình đang tìm gì, và còn thiếu gì. Có người mang về một niềm tin mới. Có người mang về một sự buông bỏ. Có người chẳng mang về gì ngoài mệt mỏi, nhưng rồi nhiều năm sau mới chợt nhận ra điều quý giá mà vòng kora đã gieo trong lòng.
 
Vòng kora thứ bảy khép lại bằng một nụ cười. Không hoàn hảo, nhưng chẳng cần hoàn hảo. Bởi Kailash không đòi hỏi sự toàn bích. Kailash chỉ đòi hỏi sự thành thật. Và khi thành thật với chính mình, mỗi người đều sẽ mang về một mảnh tâm linh mà không nơi nào khác có thể ban tặng.
 

TUYỂN TẬP TRUYỆN KORA KAILASH - TẬP 7

Hãy tìm hiểu thông tin chi tiết tại đây: Tour du lịch hành hương Kailash – Thánh Hồ Manasarovar

Hotline tư vấn: 0366.55.66.77

Trụ sở chính Migola Travel: 1A Công Trường Mê Linh, Phường Bến Nghé, Quận 1, TP. Hồ Chí Minh

 

Cùng Nhau Bình Luận